ính gửi Ngài chủ tịch của đất nước Trung Quốc to lớn và hùng mạnh!
Có lẽ cháu quá nhỏ bé nên cũng chẳng cần giới thiệu tên tuổi làm chi, xin Ngài hãy cứ gọi cháu là Việt Nam!
Hôm nay, một ngày hè oi ả trên đất Việt, khi cháu đang cố gắng để vượt
qua kì thi Tốt Nghiệp và thi Đại Học sắp tới thì được biết một tin thật
đau lòng: đất nước Trung Quốc của Ngài đang muốn thôn tính và chiếm
đoạt 2 quần đảo xinh đẹp Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Dù đang
rất mệt mỏi và lo lắng cho kì thi sắp tới nhưng điều này khiến một công
dân của nước Việt Nam dân chủ cộng hoà như cháu không khỏi lo lắng và
sợ hãi.
Từ bé đến giờ, cháu - một cô gái Việt Nam - đã rất hâm mộ đất nước Trung
Quốc của Ngài. Cháu thích xem những bộ phim võ hiệp thời xưa của Trung
Quốc hơn phim tài liệu lịch sử Việt Nam. Cháu yêu thích những danh lam
thắng cảnh của Trung Quốc hơn cả những cảnh đẹp của Việt Nam. Cháu
thích ăn đồ ăn Trung Quốc hơn bát cơm quả cà dân dã của Việt Nam ( khi
phải thú nhận điều này cháu cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi với quê hương
mình).
Thưa Ngài chủ tịch tối cao, cháu dường như đã coi Trung Quốc như một quê
hương thứ hai của mình, thế nên cháu thực sự bàng hoàng khi hay tin
Trung Quốc gây hấn với Việt Nam thương yêu của cháu.
Từ hàng trăm năm nay, trên tấm bản đồ Thế Giới đã phân chia rõ ràng ranh
giới chủ quyền lãnh thổ, các nước yên ổn hoà bình làm ăn và hợp tác
hữu nghị với nhau như anh em ruột thịt. Thế nhưng cháu thật không ngờ
đất nước Việt Nam xinh đẹp của cháu, Tổ Quốc vô vàn kính yêu của cháu
lại đang bị chính "người anh em" thân thiết nhất dần dần cướp đi khối
tài sản to lớn đáng tự hào.
Trong tâm tưởng cháu bây giờ vẫn đang hiện rõ lên mồn một hình ảnh Ngài
chủ tịch đáng kính của Việt Nam bắt tay thân thiết với Ngài trong những
lần giao lưu hai nước. Liệu tình cảm thân mật đó, những nụ cười trìu
mến đó của Ngài có còn dành cho đất nước Việt Nam của cháu không?
Đất nước Trung Quốc của Ngài to lớn hơn Việt Nam rất nhiều, khoáng sản
của các Ngài cũng trù phú và màu mỡ hơn Việt Nam rất nhiều, vậy tại sao
đất nước của Ngài lại muốn cướp đi niềm tự hào bé nhỏ của quê hương
cháu? Cháu cảm thấy rất buồn vì điều này.
Lặng lẽ đứng nhìn một phần máu thịt đất nước mình đang dần bị thu nhập vào Trung Quốc, cháu thấy tim mình quặn thắt lại.
Tuy cháu may mắn được sinh ra vào thời bình nhưng những đau thương mất
mát trong chiến tranh của đất nước cháu hiểu hết. Cháu ghét chiến tranh,
cháu sợ cảnh chết chóc, cháu yêu hoà bình và cháu yêu Việt Nam. Chắc
hẳn Ngài cũng biết con người Việt Nam hiền lành và ôn hoà nhưng cũng rất
nóng nảy và bốc đồng, bởi người Việt Nam yêu nước. Con người Việt Nam
không thích chiến tranh nhưng cũng không thể ngồi yên trước cảnh đất
nước mình đang bị thôn tính như thế.
Thưa Ngài chủ tịch vĩ đại, chắc hẳn một con người có trái tim nhân ái và
bao dung như Ngài không muốn thấy cảnh chiến tranh đâu nhỉ. Chứng kiến
cảnh con dân nước mình đổ máu trong thời bình này thì còn gì đau khổ
hơn với một người cầm quyền đứng đầu nhà nước như Ngài. Nhưng nếu như
cuộc đàm phán giữa hai nước không thành công thì có lẽ chuyện gì đến
cũng sẽ phải đến thôi.
Với một đất nước giàu có và hào phóng như Trung Quốc thì 2 quần đảo nhỏ
bé Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam chẳng đáng là bao, nhưng nó lại
là niềm tự hào, là khối tài sản không nhỏ của người Việt yêu độc lập.
Lẽ ra lúc này cháu đang phải cố gắng cho việc học và ôn thi, nhưng với
tư cách là một con dân Việt Nam, cháu không thể tỏ ra thờ ơ, hờ hững
trước tình hình thế sự to lớn của đất nước. Vì cháu biết rằng một khi
Việt Nam có chiến tranh thì cháu sẽ chẳng được ngồi học yên ổn trên ghế
nhà trường nữa.
Cháu biết sức cháu nhỏ không thể giúp gì được cho đất nước nhưng những
người yêu nước như cháu thì rất nhiều, và cháu tin rằng sức mạnh tình
yêu đó có thể đánh bại mọi kẻ thù muốn nhăm nhe xâm lăng đất Việt.
Thưa Ngài, cháu hi vọng Ngài sẽ hiểu cho tâm sự của một đứa con gái nhỏ
bé như cháu nói riêng và toàn bộ dân tộc Việt Nam nói chung. Người Việt
Nam yêu đất nước Việt Nam!
Có lẽ cháu đã làm phiền Ngài nhiều rồi, cháu xin dừng bút tại đây, bức
thư tuy không dài nhưng đã nói lên được phần nào tâm tư trong lòng cháu.
Cháu chúc Ngài có sức khoẻ tốt, chúc đất nước Trung Quốc luôn tươi
đẹp. Và cháu mong rằng Trung Quốc và Việt Nam mãi mãi là những người
bạn thân thiết của nhau!
Thân ái!
Kí tên: cô gái Việt Nam
HP, 12h31, ngày 02/06/2011"
Tôi biết rằng bức thư này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đến được tay của
chủ tịch nước Trung Quốc và sẽ có không ít người cười vào mặt bảo tôi
rảnh quá, nhưng tôi hi vọng các bạn - những người dân Việt Nam hãy biết
lên tiếng để bảo vệ Tổ Quốc mình hay ít nhất chỉ là nói một câu "Tôi
yêu Việt Nam"
(Sưu tầm)
Có lẽ cháu quá nhỏ bé nên cũng chẳng cần giới thiệu tên tuổi làm chi, xin Ngài hãy cứ gọi cháu là Việt Nam!
Hôm nay, một ngày hè oi ả trên đất Việt, khi cháu đang cố gắng để vượt
qua kì thi Tốt Nghiệp và thi Đại Học sắp tới thì được biết một tin thật
đau lòng: đất nước Trung Quốc của Ngài đang muốn thôn tính và chiếm
đoạt 2 quần đảo xinh đẹp Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Dù đang
rất mệt mỏi và lo lắng cho kì thi sắp tới nhưng điều này khiến một công
dân của nước Việt Nam dân chủ cộng hoà như cháu không khỏi lo lắng và
sợ hãi.
Từ bé đến giờ, cháu - một cô gái Việt Nam - đã rất hâm mộ đất nước Trung
Quốc của Ngài. Cháu thích xem những bộ phim võ hiệp thời xưa của Trung
Quốc hơn phim tài liệu lịch sử Việt Nam. Cháu yêu thích những danh lam
thắng cảnh của Trung Quốc hơn cả những cảnh đẹp của Việt Nam. Cháu
thích ăn đồ ăn Trung Quốc hơn bát cơm quả cà dân dã của Việt Nam ( khi
phải thú nhận điều này cháu cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi với quê hương
mình).
Thưa Ngài chủ tịch tối cao, cháu dường như đã coi Trung Quốc như một quê
hương thứ hai của mình, thế nên cháu thực sự bàng hoàng khi hay tin
Trung Quốc gây hấn với Việt Nam thương yêu của cháu.
Từ hàng trăm năm nay, trên tấm bản đồ Thế Giới đã phân chia rõ ràng ranh
giới chủ quyền lãnh thổ, các nước yên ổn hoà bình làm ăn và hợp tác
hữu nghị với nhau như anh em ruột thịt. Thế nhưng cháu thật không ngờ
đất nước Việt Nam xinh đẹp của cháu, Tổ Quốc vô vàn kính yêu của cháu
lại đang bị chính "người anh em" thân thiết nhất dần dần cướp đi khối
tài sản to lớn đáng tự hào.
Trong tâm tưởng cháu bây giờ vẫn đang hiện rõ lên mồn một hình ảnh Ngài
chủ tịch đáng kính của Việt Nam bắt tay thân thiết với Ngài trong những
lần giao lưu hai nước. Liệu tình cảm thân mật đó, những nụ cười trìu
mến đó của Ngài có còn dành cho đất nước Việt Nam của cháu không?
Đất nước Trung Quốc của Ngài to lớn hơn Việt Nam rất nhiều, khoáng sản
của các Ngài cũng trù phú và màu mỡ hơn Việt Nam rất nhiều, vậy tại sao
đất nước của Ngài lại muốn cướp đi niềm tự hào bé nhỏ của quê hương
cháu? Cháu cảm thấy rất buồn vì điều này.
Lặng lẽ đứng nhìn một phần máu thịt đất nước mình đang dần bị thu nhập vào Trung Quốc, cháu thấy tim mình quặn thắt lại.
Tuy cháu may mắn được sinh ra vào thời bình nhưng những đau thương mất
mát trong chiến tranh của đất nước cháu hiểu hết. Cháu ghét chiến tranh,
cháu sợ cảnh chết chóc, cháu yêu hoà bình và cháu yêu Việt Nam. Chắc
hẳn Ngài cũng biết con người Việt Nam hiền lành và ôn hoà nhưng cũng rất
nóng nảy và bốc đồng, bởi người Việt Nam yêu nước. Con người Việt Nam
không thích chiến tranh nhưng cũng không thể ngồi yên trước cảnh đất
nước mình đang bị thôn tính như thế.
Thưa Ngài chủ tịch vĩ đại, chắc hẳn một con người có trái tim nhân ái và
bao dung như Ngài không muốn thấy cảnh chiến tranh đâu nhỉ. Chứng kiến
cảnh con dân nước mình đổ máu trong thời bình này thì còn gì đau khổ
hơn với một người cầm quyền đứng đầu nhà nước như Ngài. Nhưng nếu như
cuộc đàm phán giữa hai nước không thành công thì có lẽ chuyện gì đến
cũng sẽ phải đến thôi.
Với một đất nước giàu có và hào phóng như Trung Quốc thì 2 quần đảo nhỏ
bé Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam chẳng đáng là bao, nhưng nó lại
là niềm tự hào, là khối tài sản không nhỏ của người Việt yêu độc lập.
Lẽ ra lúc này cháu đang phải cố gắng cho việc học và ôn thi, nhưng với
tư cách là một con dân Việt Nam, cháu không thể tỏ ra thờ ơ, hờ hững
trước tình hình thế sự to lớn của đất nước. Vì cháu biết rằng một khi
Việt Nam có chiến tranh thì cháu sẽ chẳng được ngồi học yên ổn trên ghế
nhà trường nữa.
Cháu biết sức cháu nhỏ không thể giúp gì được cho đất nước nhưng những
người yêu nước như cháu thì rất nhiều, và cháu tin rằng sức mạnh tình
yêu đó có thể đánh bại mọi kẻ thù muốn nhăm nhe xâm lăng đất Việt.
Thưa Ngài, cháu hi vọng Ngài sẽ hiểu cho tâm sự của một đứa con gái nhỏ
bé như cháu nói riêng và toàn bộ dân tộc Việt Nam nói chung. Người Việt
Nam yêu đất nước Việt Nam!
Có lẽ cháu đã làm phiền Ngài nhiều rồi, cháu xin dừng bút tại đây, bức
thư tuy không dài nhưng đã nói lên được phần nào tâm tư trong lòng cháu.
Cháu chúc Ngài có sức khoẻ tốt, chúc đất nước Trung Quốc luôn tươi
đẹp. Và cháu mong rằng Trung Quốc và Việt Nam mãi mãi là những người
bạn thân thiết của nhau!
Thân ái!
Kí tên: cô gái Việt Nam
HP, 12h31, ngày 02/06/2011"
Tôi biết rằng bức thư này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đến được tay của
chủ tịch nước Trung Quốc và sẽ có không ít người cười vào mặt bảo tôi
rảnh quá, nhưng tôi hi vọng các bạn - những người dân Việt Nam hãy biết
lên tiếng để bảo vệ Tổ Quốc mình hay ít nhất chỉ là nói một câu "Tôi
yêu Việt Nam"
(Sưu tầm)